Trần Bình An vừa hay đi cùng hướng với thư sinh họ Liễu ra khỏi thành về hướng đông, chỉ có điều sau đó một người lập tức đi khỏi thành cửa đông, một người đi về hướng Thành Hoàng các phía đông bắc.
Không có Lưu cô nương ở đây, thư sinh họ Liễu không còn mang gánh nặng của người đọc sách trong lòng, cúi đầu đi theo bên cạnh Trần Bình An, tò mò hỏi: "Trần công tử? Ngươi có phải võ đạo tông sư trong truyền thuyết hay không? Tuy tuổi còn trẻ, mới ra đời, nhưng vì thiên tư rất tốt, xuất thân danh môn, cho nên ở trên giang hồ đã được xem là cao thủ có thể đếm được trên đầu ngón tay? Cho nên cái tát đêm hôm đó mới có thể hư vô mờ mịt như vậy, khiến cho ta không nhìn thấy ngươi ra tay, không hề có chút khói lửa khí nào, như vậy có được xem là đã đạt tới hóa cảnh hay không?”
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: "Chỉ cần là người luyện võ, đánh ngươi một quyền, ngươi đều không nhìn thấy đối phương ra tay."